Anh đi làm, em ở nhà một mình. Em thương anh vất vả, bản thân cố gắng cần kiệm, mong rằng anh bớt đi phần nào gánh nặng. Trọng trách của một người đàn ông trong gia đình là lo cho vợ con có được một căn nhà, cho vợ con không phải khổ, mỗi người đàn ông đều có những trăn trở suy tư mà đàn bà không hiểu hết được. Nhưng chúng mình sống đơn giản, thực lòng với nhau, nên em hiểu được anh đang lo lắng những gì và em biết điều đó, những suy tư của em, em không dám nói, anh làm trò cười và dỗ em nói, em tâm sự, và anh đã phân tích nhiều, nhưng em đã cố gắng làm theo điều anh nói mà vẫn không thể được yên.
Em còn dại lắm, nhưng em biết đâu là sự chế nhạo, đâu là sự quan tâm, em không muốn mình phải xa nhau, em yêu anh nhiều lắm, nhiều đêm em mơ thấy anh và em cùng đi dạo, mình đùa vui với nhau, nhưng bỗng một ánh mắt nhìn vào đôi ta một cách ghê rợn, anh buông tay em, một cơn gió cuốn em bay đi, xa anh, xa mãi mãi. Phải chăng nó giống như một khoảng ngăn cách vô hình, sắp làm cho em và anh tan vỡ ? Em có lần đã hổi anh, có khi nào anh nói : " Em hãy cút đi không?'' Anh cười rồi nói đùa một câu làm em cười ứa nước mắt, nhưng em sợ, sẽ có một ngày, câu nói đó buông ra từ đôi môi ấm áp ấy. Em cũng đã từng hỏi anh có khi nào anh đánh em không? Anh ôm em dịu dàng và nói : - Không bao giờ anh đánh vợ anh, thậm chí anh còn không muốn làm đau em nữa chứ ! " Thật vậy không anh? Mình mãi yêu nhau chồng nhé. Có thể nào mãi mãi êm đềm như thế không? khi cuộc đời đâu chỉ có hoa hồng và mật ngọt. Em đang lo sợ mình sẽ mất nhau, vì một lí do mà không ai hiểu nổi, em sẽ là người bị người ta ghét bỏ, mãi như vậy thôi anh.
Thuở lọt lòng em đã bị người ta ghét, vì là con của mẹ-một nàng dâu nghèo nên người ta không yêu quý, thế cho nên lúc trẻ sinh ra có ai không khóc, khóc vì cuộc đời đầy dẫy đắng cay. Lên lớp ba em mới biết cười, và khi đó em học được cái cười còn ngượng nghịu. Đời là đất cằn khô nhưng nụ cười mang lại cho ta niềm tin vào cuộc sống, em đã lớn lên, mẹ âm thầm chịu nhận lấy những đắng cay, giá mà mẹ ... em đã nói mạnh mồm khi nghe mẹ dãi bày tâm sự, nhưng giờ là em. Em càng thấm thía cái cảnh làm dâu, có ai sướng như em ? em nghèo lắm anh à , em không có nhiều tiền để mua cho mẹ mình cái áo, nhưng em cũng đã cố gắng dành những món quà mong người ta chấp nhận em, em bị người ta ghét vì lại một lần nữa, em là con của bố, bố không được như người ta quan quyền chức trọng một lòng vì vợ con, bản thân em không được học kĩ năng sống của một nàng dâu, nhưng em đã cố mà người ta còn ghét, em buồn lắm, em rất cô đơn. Có vị mặn nào như vị mặn của nỗi đắng cay? có thể em cả nghĩ, nhưng giá mà em không biết nghĩ hẳn đi, thì mình vô tư quá anh nhỉ.