Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Mình chia tay nhau đến hôm nay là 2 tháng 17 ngày rồi. 

Ngày 27/8 có quyết định chia tay....

     Thời gian vẫn cứ trôi đi, em lên viện Huyết Học một mình, tự mình lo thủ tục nhập viện, lo ăn, lo ở, lo thuốc thang, tiền nong. Tự lập mà sống được là một sự trưởng thành, một thói quen tốt. Nhưng bị bỏ cô đơn là một nỗi buồn đáng sợ. Xung quanh em có ai như vậy đâu. Tại sao mình lại như vậy?? Em không chấp nhận như thế đâu. Một sự thật phũ phàng, em đáng bị như vậy ư? Ôi, buồn quá. 
      Rồi cũng đến ngày em mổ, em buồn lắm. Những ngày trôi qua, em chải qua cơn sốt vì tác dụng phụ của thuốc. Bên cạnh em vẫn có gia đình, bạn bè động viên, em vơi đi nỗi cô đơn trống chải vì không có anh. Em đau quá! Cái đầu muốn nổ tung lên, rồi không nghĩ được gì nữa. Cơn đau vơi dần đi, vết thương mỗi ngày một lành, nốt khâu đã liền da. Nhưng trong tim vẫn còn rướm máu. Nghĩ về quá khứ, một cảm giác nhoi nhói lại dấy lên. 

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

người yêu anh đi lấy chồng


Anh có buồn không anh? Cô ấy xa anh rồi. Sao trong lòng em thấy buồn, em làm anh phải suy nghĩ, vì em xấu, em ko đc xinh đẹp như cô ấy.
Anh cũng muốn đc gặp người ta phải không? Đừng giấu em, em sẽ chẳng làm gì đâu. Anh cứ tự nhiên đi ... đi luôn đi. Nụ hôn đầu của anh mà, sao mà quên được, kỉ niệm ngày bên nhau chứ, anh buồn, anh suy nghĩ, và anh quên mất rằng em đang tồn tại.
Em chỉ là kẻ dự bị, khi anh cần thì đến bên em ngọt ngào nói yêu em, khi anh chán chê rồi thì em khác gì chiếc giấy lau bị anh ném vào sọt rác ???

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

em vô tư như thế đó !
Giờ anh nỡ bỏ em bơ vơ, thật chớ chêu. bất hạnh ghê

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

ngày buồn nhất

Anh đi làm, em ở nhà một mình. Em thương anh vất vả, bản thân cố gắng cần kiệm, mong rằng anh bớt đi phần nào gánh nặng. Trọng trách của một người đàn ông trong gia đình là lo cho vợ con có được một căn nhà, cho vợ con không phải khổ, mỗi người đàn ông đều có những trăn trở suy tư mà đàn bà không hiểu hết được. Nhưng chúng mình sống đơn giản, thực lòng với nhau, nên em hiểu được anh đang lo lắng những gì và em biết điều đó, những suy tư của em, em không dám nói, anh làm trò cười và dỗ em nói, em tâm sự, và anh đã phân tích nhiều, nhưng em đã cố gắng làm theo điều anh nói mà vẫn không thể được yên.
Em còn dại lắm, nhưng em biết đâu là sự chế nhạo, đâu là sự quan tâm, em không muốn mình phải xa nhau, em yêu anh nhiều lắm, nhiều đêm em mơ thấy anh và em cùng đi dạo, mình đùa vui với nhau, nhưng bỗng một ánh mắt nhìn vào đôi ta một cách ghê rợn, anh buông tay em, một cơn gió cuốn em bay đi, xa anh, xa mãi mãi. Phải chăng nó giống như một khoảng ngăn cách vô hình, sắp làm cho em và anh tan vỡ ? Em có lần đã hổi anh, có khi nào anh nói : " Em hãy cút đi không?'' Anh cười rồi nói đùa một câu làm em cười ứa nước mắt, nhưng em sợ, sẽ có một ngày, câu nói đó buông ra từ đôi môi ấm áp ấy. Em cũng đã từng hỏi anh có khi nào anh đánh em không? Anh ôm em dịu dàng và nói : - Không bao giờ anh đánh vợ anh, thậm chí anh còn không muốn làm đau em nữa chứ ! " Thật vậy không anh? Mình mãi yêu nhau chồng nhé. Có thể nào mãi mãi êm đềm như thế không? khi cuộc đời đâu chỉ có hoa hồng và mật ngọt. Em đang lo sợ mình sẽ mất nhau, vì một lí do mà không ai hiểu nổi, em sẽ là người bị người ta ghét bỏ, mãi như vậy thôi anh.
Thuở lọt lòng em đã bị người ta ghét, vì là con của mẹ-một nàng dâu nghèo nên người ta không yêu quý, thế cho nên lúc trẻ sinh ra có ai không khóc, khóc vì cuộc đời đầy dẫy đắng cay. Lên lớp ba em mới biết cười, và khi đó em học được cái cười còn ngượng nghịu. Đời là đất cằn khô nhưng nụ cười mang lại cho ta niềm tin vào cuộc sống, em đã lớn lên, mẹ âm thầm chịu nhận lấy những đắng cay, giá mà mẹ ... em đã nói mạnh mồm khi nghe mẹ dãi bày tâm sự, nhưng giờ là em. Em càng thấm thía cái cảnh làm dâu, có ai sướng như em ? em nghèo lắm anh à , em không có nhiều tiền để mua cho mẹ mình cái áo, nhưng em cũng đã cố gắng dành những món quà mong người ta chấp nhận em, em bị người ta ghét vì lại một lần nữa, em là con của bố, bố không được như người ta quan quyền chức trọng một lòng vì vợ con, bản thân em không được học kĩ năng sống của một nàng dâu, nhưng em đã cố mà người ta còn ghét, em buồn lắm, em rất cô đơn. Có vị mặn nào như vị mặn của nỗi đắng cay? có thể em cả nghĩ, nhưng giá mà em không biết nghĩ hẳn đi, thì mình vô tư quá anh nhỉ.